Ngày xưa, có hai anh em, do cha mẹ mất sớm nên sống chung với nhau. Khi tới tuổi trưởng thành, người anh đi lấy vợ và không muốn người em ở chung với mình nữa. Người anh tham lam giành lấy hết nhà cửa ruộng vườn cha mẹ để lại, chỉ chừa lại cho người em một mảnh đất nhỏ với một cây khế ngọt trên đó.
Người em chỉ có cây khế làm vốn sinh sống nên chăm sóc cẩn thận, để hy vọng được nhiều trái kiếm tiền nuôi thân. Khi tới mùa, cây khế bỗng nhiên cho ra thật nhiều trái to và đẹp. Người em mừng thầm chờ ngày khế chín sẽ hái đem ra chợ bán. Tới khi thấy khế chín mộng thì người em dự định ngày mai sẽ hái đem đi bán. Nhưng từ sáng sớm ngày hôm đó, một con chim lạ từ đâu bay đến ăn hết không còn trái khế nào. Người em từ nhà bước ra thấy trên cây khế có một con chim và chẳng còn trái khế nào. Anh ta thất vọng chỉ biết ngồi ôm mặt khóc vì không biết ngày mai mình sẽ sống ra sao. Chim lạ thấy người em khóc lóc bèn cất tiếng hỏi: “Tại sao ngươi khóc?” Người em trả lời: “Ngươi đã ăn hết khế của ta, tức là ta sẽ không biết ngày mai lấy gì để sống thì không khóc sao được!” Chim đáp lại: “Ăn quả trả vàng. Mang theo túi ba gang mà đựng.” Nghe vậy, người em bán tín bán nghi nhưng nghĩ chim biết nói chắc có điều khác thường. Anh liền vào nhà mang ra một cái túi dài khoảng ba gang tay. Chim bảo người em hãy leo lện lưng chim. Anh làm theo. Chim bay qua biển và núi cao rồi cuối cùng đáp một hòn đảo mà trên đó phủ đầy vàng bạc. Vì không có tính tham lam nên người em chỉ lấy đủ vàng để có vốn sinh sống, rồi leo lên mình chim bay trở về nhà. Từ đó, người em dùng số vàng có được để làm vốn buôn bán và trở nên giàu có. Anh còn có lòng tốt giúp đỡ những người đói khổ trong làng và được nhiều người biết đến. Người anh nghe tin em về sự giàu có bất ngờ của người em thì chạy sang dò hỏi sự tình. Người em thành thật kể hết đầu đuôi câu chuyện. Người anh tham lam liền xin người em bán lại mảnh đất với cây khế cho mình. Người em cũng thật tình làm theo. Khi có cây khế, người anh chăm sóc kỹ lưỡng để năm sau sẽ cho ra nhiều trái. Quả thật khi tới mùa, cây khế lại đeo những trái khế to nặng trĩu đầy các cành. Người anh nóng lòng chờ con chim lạ bay đến ăn khế. Tới đúng ngày khế chín rộ, chim lạ kia lại tới ăn. Người anh bước ra giả vờ khóc lóc và than van phận nghèo chỉ có cây khế để sinh sống. Chim nghe vậy bèn nói: “Ăn quả trả vàng. Mang túi ba gang mà đựng.” Người anh vui mừng gọi vợ may túi lớn tới mười gang để đựng được nhiều vàng. Hôm sau, chim lạ trở lại cõng người anh bay đến đảo châu báu. Vừa đến nơi, người anh không những hốt vàng bỏ đầy túi mà còn nhét đầy các túi quần áo và quanh người. Trên đường bay về, chim phải chở nặng chịu không nổi nên bảo người anh phải quăng bớt vàng xuống biển. Người anh tham lam một mực không chịu. Bay được thêm một quãng, chim mệt quá không chịu nổi nên nghiêng mình hất người anh xuống biển. Vào một ngày nóng nực, một con quạ khát nước bay lượn trên cánh đồng để tìm nước uống. Nó đã bay một thời gian rất lâu nhưng không tìm thấy gì. Nó đang bị đuối sức và gần như tuyệt vọng.
Đột nhiên, quạ nhìn thấy một bình nước ở dưới đất. Nó liền bay thẳng xuống để xem cái bình có nước hay không. May thay, có nước trong bình! Quạ cố gắng chúi đầu vào bình để uống nước. Nhưng thật không may, cổ chiếc bình quá nhỏ, quạ không thể chúi đầu vào được. Sau đó, quạ tìm cách đẩy ngã chiếc bình để nước chảy ra, nhưng chiếc bình quá nặng, quạ không thể đẩy được. Quạ suy nghĩ một hồi lâu. Sau đó, nó nhìn xung quanh và thấy có nhiều đá sỏi. Quạ đột nhiên nảy ra một ý tưởng. Nó bắt đầu nhặt từng viên sỏi một và thả vào bình. Sỏi được bỏ vào bình nhiều chừng nào thì mực nước càng dâng cao chừng nấy. Chẳng bao lâu mực nước dâng cao đủ để cho quạ uống. Quạ đã nghĩ đúng! Trời mùa thu mát mẻ. Trên bờ sông có một con Rùa đang cố sức tập chạy. Một con Thỏ trông thấy, mỉa mai nói đùa với Rùa:
– Chậm như cậu mà cũng đòi tập chạy à? Rùa đáp: – Anh đừng giễu tôi. Anh với tôi thử chạy thi coi ai hơn? Thỏ vểnh tai lên tự đắc: – Được, được! Cậu dám thi chạy với tôi sao? Tôi chấp cậu một nửa đường đó! Rùa không nói gì. Nó biết mình chậm chạp, nên cố sức chạy thật nhanh. Thỏ nhìn theo mỉm cười. Nó nghĩ: – Ta chưa cần phải chạy vội, đợi Rùa gần tới đích, ta phóng cũng vừa. Thỏ nhởn nhơ trên đường, nhìn trời, nhìn mây. Thỉnh thoảng, nó lại nhấm nháp vài ngọn cỏ non, có vẻ khoan khoái lắm. Bỗng Thỏ nghĩ đến cuộc thi, ngẩng đầu lên thì thấy Rùa đã gần tới đích. Thỏ cắm cổ chạy miết nhưng không kịp nữa. Rùa đã tới đích trước nó. |
Categories |